Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://www.thotre.com


Những buổi tối không mưa

Minh họa: Duy Hải

Minh họa: Duy Hải

Anh không biết tại sao mình lại quay lại để rồi cứ đứng lặng dưới giàn hoa tigôn già, ít hoa, ít lá này. Cái giàn hoa đầy những cọng gầy khơ khỏng cùng cây trứng cá um tùm bên đường hắt cái bóng đen mờ tạo khoảng tối nhờ nhờ lên cánh cổng lớn vừa mới khép lại, cộng với sự u ám trong lòng anh khiến khung cảnh càng thêm tăm tối, thê lương. Anh không thể tin là phía sau cánh cổng kia không có nàng và nhất là càng không thể chấp nhận được rằng từ nay anh sẽ chẳng còn lý do nào để có thể đến đó vào những buổi tối đẹp trời như trước kia nữa. Nơi đó, cái nơi đã quá quen thuộc với anh: Bộ xa lông kiểu cũ đã lên nước đen bóng, bức tranh mùa thu vàng rực rỡ, hồ cá thủy tinh với những con cá vàng lặng lẽ. Rồi cả những tấm thư pháp trắng đen đủ kích cỡ do chính tay nàng viết, treo đầy hai bên tường nữa.

Thật tức cười mà cũng thật đau đớn cho anh. Một trò đùa độc ác, một sự trả đũa nhẹ nhàng  hay có khi chỉ là sự  vô tình chết người. Một sự thay đổi khủng khiếp trong thời gian quá ngắn ngủi. Phản bội, phản bội! Anh rất muốn có thể nghĩ  như thế về nàng. Phải, nàng đã đi lấy chồng, đã phản bội lại anh, người mà… ừ, mà anh  là gì của nàng nhỉ? Người yêu, chồng sắp cưới theo suy nghĩ  của  rất nhiều người. Không,  dù có mụ mẫm đi vì  bất ngờ và chua xót, anh cũng biết mình không có quyền thốt ra hai từ đó. Chỉ nghĩ đến thôi cũng không thể. Phải, anh chẳng là gì của nàng cả. Gần mười năm qua anh vẫn thường đến đây, đón đưa nàng, ngồi vào chiếc ghế nhỏ cạnh chiếc lọ Giang Tây khắc nổi hình chim phượng, ngắm những con cá vàng lượn lờ, và đọc những  câu danh ngôn ý tứ sâu xa trên những tấm thư pháp màu trắng giản dị. Thật là phi lý khi anh, không hiểu sao, cứ đinh ninh nàng là cái gì đó bất biến, luôn luôn như thế; trầm lặng, khô khan và thoát tục. Nàng sẽ mãi trẻ trung và tự do. Hầu như không mấy khi anh nghĩ đến việc nàng sẽ lấy chồng, thậm chí, ngay cả khi người ấy là anh. Nàng đã ngoài ba mươi và như  mọi cô gái lớn tuổi có điều kiện mà vẫn chưa chồng khác, nàng đẹp và khó tính hơn. Bạn bè anh vẫn gọi những người như nàng là những con kén vàng. Còn anh? Vui vẻ tới vô tâm, quảng giao tới bê tha và do dự tới nhút nhát, lại tìm thấy và hiểu rõ chút tài năng trong sự cao ngạo tự tôn, sự ngây thơ trong trẻo trong cái tự ti mặc cảm của nàng. Nhưng hiểu và quý trọng là một chuyện còn mang cả sự tự do quý báu của mình dâng tặng nàng hay bất kỳ ai khác thì anh lại chưa muốn. Trước đây dù thời gian ngoài giờ làm việc, học thêm của anh chỉ đủ để xem mấy trận bóng đỉnh cao, một vài bộ phim đấm đá có xen  nhiều cảnh nóng, anh vẫn tới nhà nàng thường xuyên, thực hiện đúng biện pháp "Nhất cự ly nhì cường độ" để đuổi dần những chàng "Cách nhà 3 cây, mình dây, xe xịn". Nhưng thời gian này thì thảng hoặc lắm anh mới bớt được một buổi tối từ công việc, các cuộc nhậu lê thê với bạn bè, một buổi chat  có webcam với một cô bé có nickname hấp dẫn nào đó để đến thăm nàng. Vài năm trở lại đây con số những chàng trai đến với nàng ít dần; có chàng đã lấy vợ, có chàng chuyển đi xa và nguyên nhân chính có lẽ vì họ chắc chắn anh là vị hôn phu của nàng. Phải! Anh đã trở nên quen thuộc và được chào đón nồng nhiệt  tới mức chỉ sau vài lời hỏi thăm, bố mẹ nàng đã vội vã lên lầu về phòng riêng để mặc anh và nàng bối rối vì sự tế nhị của các bậc sinh thành. Bố mẹ nàng chắc sẽ thất vọng lắm khi biết trong thế giới riêng tư, rộng rãi đó anh và nàng hầu như chỉ nói những chuyện công việc bạn bè, bóng đá, phim ảnh xã hội. Những chuyện ít liên quan  đến tình yêu nhất. Những lúc ngồi bên nàng, anh hay nhớ tới những ngày đầu tiên đến đây. Anh đã phải ngồi chờ cả tiếng trên chiếc ghế đá bên đường, chờ cho đám khách khứa không biết của nàng hay bố mẹ nàng bớt đi. Bằng vào sự vui vẻ tự tin và cả sự thật thà bền bỉ của mình, anh lì lợm gạt dần những đối thủ khác để trở thành người độc quyền đưa nàng và đứa em bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ đi chơi, đi xem phim, ca nhạc... Trong mắt mọi người; anh là người yêu, là chồng chưa cưới của nàng. Chỉ có điều bao giờ mới chính thức thì cả anh và nàng đều chưa biết. Thỉnh thoảng, sự lửng lơ do dự của anh cũng khiến nàng, trái với bản tính của mình, trở nên ghen tuông, giận dỗi thì anh lại nhẹ nhàng rút khỏi nhà nàng vài ngày hoặc cả tuần với những lý do rất dễ thông cảm khi trở lại: Anh bận việc,
bận học…

Ngày qua ngày, cái khoảng thời gian ngưng lại lui về điểm xuất phát ấy dần cũng trở thành thói quen với nàng. Một đôi khi anh còn cảm thấy hình như nàng cũng làm thế với anh, như một sự ảnh hưởng. Họ giống như những người chạy đường trường mà đích tới có phần thưởng họ không muốn nhận nên cứ gần tới nơi họ lại tự động đi lùi lại. Bạn bè bao người đã lấy nhau, có con lớn con nhỏ còn họ vẫn vậy; không hỏi, không cưới và cũng chẳng có dự định chung gì cho tương lai. Một đôi khi trong dịp lễ, tết khi đang bù khú với cánh bạn nhậu, anh  cũng giật mình chợt nhớ đã cả nửa tháng anh không gặp nàng. Anh rút điện thoại ra, ấn nút search, tìm kiếm số của nàng nhưng khi tên nàng hiện lên bàn phím thì anh lại vội vàng ấn nút đỏ vì nhớ ra anh vẫn chưa thể bỏ bàn nhậu và giờ đó cũng đã quá muộn để chạy hai mươi cây số tới nhà nàng. Nhiều lần như thế, anh tự hứa tối mai nhất định sẽ tới sớm. Nhưng tối sau hoặc do trời mưa, hoặc do thiếu một bộ quần áo được giặt ủi cẩn thận, anh lại đành ngồi nhà bấm hết các kênh tìm xem có gì đáng xem không, để rồi lại phải trở về với những bộ phim truyền hình dài lê thê được phát đi phát lại trên kênh VCTV2. Và cái khoảng thời gian an toàn, tự do giữa nàng và anh lại kéo dài thêm cả tuần nữa.

Họ lại ngồi vào những chiếc ghế mềm mại ở góc quán cafê quen thuộc. Nàng nhìn ngó mông lung ra cái khoảng không gian chật hẹp bên ngoài và nhẹ mỉm cười. Anh bỗng phát hiện ra mình không thấy vui khi nàng cười. Nụ cười của nàng tuy không đến mức héo hắt sầu thảm nhưng lại thường không tươi và gần đây nó mang một vẻ chua chát khó hiểu. Nó thường đến khi tâm trạng nàng không được vui. Anh không nhớ ra  là nàng bắt đầu cười như thế từ bao giờ.

- Chắc chúng ta là những  khách hàng chung thủy nhất của quán này anh nhỉ? Nhớ ngày khai trương anh, em và cái Diệu, cái Hồng chọn mãi mới có bàn ngồi, hồi đó quán mới, còn khang trang đông khách lắm, bây giờ sao nó cũ kỹ và vắng lặng quá chừng. Đã bao nhiêu năm qua rồi…

- Ừ cũng đến năm, sáu năm rồi còn gì!

- Sáu năm lẻ sáu tháng rồi. Nàng lặng lẽ lặp lại.

Anh im lặng, cố tránh để khỏi buột ra cái câu anh đã từng đọc và nghe tới cả trăm lần: Thời gian trôi nhanh thật! Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà  anh đã hơn ba mươi rồi, ba mốt tuổi anh có gì khác hơn thời hai mốt, hai hai nhỉ? Anh đã không giàu lên, giỏi hơn ấy vậy mà thời gian của anh, thời tuổi trẻ tươi đẹp nhất của anh  đã trôi qua gần hết như vậy sao? Tự nhiên anh lén nhìn gương mặt trái xoan thanh tú quen thuộc của nàng. Vết quầng thâm và nét ưu tư nơi mắt khiến nàng già hơn mọi khi. Vốn nhỏ nhắn trắng trẻo nên bình thường trông nàng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều nhưng về tuổi tác; nàng lớn hơn anh một tuổi, già hơn anh. Áp lực về tuổi tác thời gian chắc còn đè nặng lên nàng hơn. Thời gian gần đây sự chờ đợi và hy vọng của nàng hiển hiện rất rõ trong ánh nhìn có phần mệt mỏi. Mà cũng phải thôi, gần mười năm rồi còn gì, đời người được bao nhiêu cái mười năm có ý nghĩa đâu. Sao  anh lại vô tình không nghĩ tới điều rất đơn giản ấy? Tự nhiên anh thấy tim mình nhói lên. Anh suýt bật kêu lên: Trời ơi! Có cái gì đó chưa từng bao giờ xảy tới bỗng bật ra trong tim, trong óc anh. Anh muốn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn được bao quanh bởi mái tóc cắt ngắn đen mướt có phần không hợp thời của nàng, nói  với nàng một điều gì đó thật thiêng liêng, hệ trọng nhưng cùng lúc đó ở bàn bên một trận cười phá ra ầm ĩ, hình như ai đó vừa kể một câu chuyện tiếu lâm nào đó. Anh thấy nàng khẽ nhăn mặt và anh lại đành nén cảm xúc xuống. Rồi như một thói quen xấu khó sửa, anh chuyển đề tài tới khoảng thời gian xa cách do một chuyến công tác tưởng tượng nào đó,  như tự nhắc mình là hãy để cái cảm xúc kỳ lạ này qua đi, anh sẽ tỉnh táo hơn để nhìn nhận lại chính xác tình cảm của mình.

Có một điều mà chính anh cũng không ngờ đó là cái khoảng thời gian xa cách anh vẫn thường lập trình ấy bỗng trở thành hiện thực  bằng vào chuyến đi học bồi dưỡng nâng cao tay nghề kéo dài tới hai tháng trời ở Úc. Không gian xa lạ, bạn bè người thân hầu như  không liên lạc được, những trò  giải trí vô bổ, tốn thời gian cũng không tồn  tại. Những kỷ niệm về nàng hiện lên rõ ràng, nhất là cái cảm giác  đau  nhói trong tim khi nhìn thấy nụ cười buồn bã của nàng trong lần gặp cuối ở quán cafe. Tự nhiên anh thấy nhớ nàng da diết. Anh vùng dậy bật laptop tìm địa chỉ email của nàng, gõ những dòng  âu yếm đầu tiên trong cuộc đời: Em yêu!...

Năm bữa, nửa tháng sau, dù biết hình như nàng rất ít khi sử dụng email, ngày nào anh cũng vẫn vào inbox để kiểm tra nhưng tịnh không thấy  hồi âm của nàng. Anh đã đăng ký dịch vụ điện thoại quốc tế nhưng anh tự biết mình sẽ  không thể gọi cho nàng để hỏi: Em đã nhận được thư  anh gửi chưa?

Hơn tháng sau, anh về nước. Trên đường từ sân bay về nhà anh gọi cho nàng ngay nhưng ác thay lần nào di động của nàng cũng báo tín hiệu: Số máy này hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Lòng nóng như lửa đốt, anh đã làm một việc thật ngu xuẩn, trực tiếp đẩy anh đến cái tình cảnh lố bịch tối nay: Anh gọi theo số điện bàn nhà nàng, thông báo anh mới về nước và hẹn tối anh sẽ ghé chơi. Làm ra vẻ tự nhiên nhất, anh hỏi về nàng và giải thích thêm: "Vì cháu không liên lạc được với cô ấy…"

- Ừ tại em nó mới đi Đà Lạt sáng nay, trên đó sóng yếu!

Tại sao lại hấp tấp? Tại sao lại làm ra vẻ vô tình để không hỏi ngay xem nàng có khỏe không? Tại sao lại không gọi cho một người quen thân nào đó trước khi gọi số nhà nàng ? Giá như  anh đừng gọi, đừng nói là sẽ tới. Giá như anh biết thời gian hai tháng có thể có bao nhiêu thay đổi. Giá như anh hỏi ngay người bạn chung để biết rằng đám cưới của nàng chỉ mới diễn ra trước đó có hai ngày. Giá như anh đủ can đảm chấp nhận sự thực và bớt sĩ diện để không mang gói quà tặng đến nhà nàng để khỏi phải nhận những nụ cười, những ánh nhìn nửa thông cảm, nửa dò xét của bố mẹ nàng, khỏi phải giả bộ là đã biết tin về đám cưới của nàng từ lâu như mọi người bạn thân bình thường khác. Anh sẽ không phải làm bộ vui mừng, giấu đi cái cảm giác cay đắng và đau xót tận sâu trong ngực trái khi thấy thái độ vui vẻ hiếm hoi của bố mẹ nàng.

Cánh cổng khép lại với nụ cười ngô nghê của đứa em trai nàng và câu nói mà anh gần như không thể tỉnh táo để nhận ra đó có phải là lời mời thật lòng không: Thỉnh thoảng anh nhớ ghé về chơi, anh cũng như người nhà và bây giờ cũng hết mùa mưa rồi …

Phải, đã đến mùa khô rồi nhưng những tối không mưa của mùa khô này, anh biết đi đâu?

Tác giả: Bùi Đế Yên

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây