Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://www.thotre.com


School Of Rock

Minh họa: Duy Nguyên

Minh họa: Duy Nguyên

Ban nhạc của chúng tôi có tên là School Of Rock. Tên đó do con Thảo ghẻ nghĩ ra khi chúng tôi cần một cái tên cho ban nhạc của trường. Tôi phải mất một chầu kem cho nó vì lỡ hứa, rằng “Đứa nào tìm được cái tên ấn tượng, tao sẽ dẫn đứa đó ra quán kem bờ hồ”.

Tất nhiên là chỉ có mỗi con Thảo ghẻ tìm được nhưng bọn Hà còi, Lan ỉn, Đức phát xít cũng vì thế mà được... ăn ké.

Từ ngày bắt đầu thành lập đến nay đã ngót nghét ba năm, trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn, cuối cùng ban nhạc của chúng tôi cũng tìm được chỗ đứng trong lòng các học sinh vốn nổi tiếng là chăm học của Trường chuyên Nguyễn Huệ.

School Of Rock đã trở thành ban nhạc xung kích của trường, có mặt trong mọi buổi diễn văn nghệ chào mừng hay kỷ niệm gì gì đó. Thậm chí School Of Rock còn tham dự nhiều cuộc thi từ cấp trường, cấp huyện, cho đến cấp thành phố. Và ở bất cứ cuộc thi nào, ban nhạc của chúng tôi cũng đều không có đối thủ.

Mới đây nhất, School Of Rock còn tham gia chương trình “Tuổi đời mênh mông” trên VTV3. Kết quả bất ngờ: giải nhất do hội đồng nghệ thuật đánh giá và giải nhóm nhạc được khán giả bình chọn nhiều nhất. Sau cuộc thi ấy, tôi - người hát chính (kiêm người chơi ghita điện, kiêm quản lý của nhóm) - đã nhận được một số lời mời biểu diễn.

Giữa lúc sự  nghiệp đang lên như diều gặp gió như thế thì đùng một cái Thảo ghẻ tuyên bố “giải nghệ”. Lý do đưa ra hết sức thuyết phục: “Tao muốn đi lên tỉnh để tập trung cho việc học và luyện thêm Anh văn. Năm cuối cấp rồi, tụi mày biết đấy!”. Trong lời giải thích ổn thỏa ấy của đứa bạn thân, len vào đó một chút buồn mơ hồ mà tôi chẳng thể giải thích được là vì gì.

Giận ít mà thông cảm thì nhiều. Mà nếu có muốn thì cũng chẳng trách gì được nó. Thảo ghẻ vốn nổi tiếng là một hòn sỏi không thấm nước. Chơi với nó lâu nên tôi biết. Một khi nó đã quyết định điều gì thì khó mà lay chuyển được. Vậy nên cả nhóm quyết định để nó ra đi.

Chẳng có họp báo, cũng chẳng có gì long trọng tương tự thế. Chỉ có một buổi liên hoan chia tay ở quán bánh bèo bà Năm. Thảo ghẻ đến muộn, mặt bí xị. Hà còi “sốc” ngay:

- Con kia, mày cũng biết buồn nữa à?

- Mày nói cứ như tao không phải là người vậy. Nỗi buồn thì đâu có ai “độc quyền”, phải không?

- Thế buồn gì ? - Tôi chen vào

- Tớ xin lỗi - Thảo ghẻ đáp bằng cái giọng mà ngày thường không bao giờ nó nói như thế.

- Cậu đừng hỏi. Tớ khóc mất.

- Thôi đi . Cậu bao nhiêu tuổi rồi, lên 5 à? Con nít quá đi.

- Tớ chỉ muốn nói xin lỗi thôi. Mà cậu cũng thật lạ... bỏ cái kiểu nói tinh toe giọng ông cụ ấy đi. Cậu tưởng là chỉ cần ăn cơm là có thể trở thành người lớn à? Cậu chưa lớn đâu, cậu bé ạ! Thế nên đừng có hễ gặp ai cũng bảo là con nít.

- Này, cậu đang xin lỗi bọn tớ đấy! Xin lỗi mà bằng giọng dạy đời như thế đấy hả?

Cả bọn  Hà còi , Lan ỉn , Đức phát xít đều gật đầu theo tôi.

- Cảm ơn các cậu.

Lúc nói cậu ấy , mắt Thảo ghẻ đầy nước

Tôi vội gạt đi bằng một câu đùa:

- Dạo này, cậu lịch sự như Tây ấy nhỉ? Hết xin lỗi rồi cảm ơn. Nói thế có no được không? Chỉ có bánh bèo bà Năm mới có khả năng đó thôi.

oOo

Sau hôm đó, Thảo ghẻ chuyển trường, School of rock chính thức tuyên bố tạm ngừng hoạt động. Một vài người tỏ ra tiếc rẻ, phần đông học sinh của trường tỏ ra dửng dưng với lời tuyên bố này.

Buồn, nhưng chúng tôi vẫn tự hào vì đã mang đến một bầu không khí mới - sôi nổi hơn, cho ngôi trường mà mỗi lần nhắc đến là phải nghĩ ngay đến “những con mọt sách” ở đó. Chúng tôi đã làm thay đổi cái nhìn của nhiều người, rằng học sinh trường chuyên không chỉ học giỏi mà hát cũng rất cừ.

Nhìn lại quãng ngày đã qua,  school of rock đã chuyển đi không biết bao nhiêu là quà tặng tinh thần cho các bạn học sinh trong giờ phát thanh lúc ra chơi của trường. Nhớ ai đó nhờ chúng tôi gửi lời xin lỗi đến cô bạn cùng bàn vì sơ ý làm rách áo dài của cô ấy. Một cậu học trò giấu tên nhờ chúng tôi hát tặng ca khúc Niềm tin chiến thắng cho đội bóng lớp 11A2. Còn có cả lời tỏ tình vụng về của một anh chàng lớp trên “lỡ” thích một cô bé lớp dưới. Cậu ấy nhờ phát giùm lời nhắn nhưng lại quên ghi tên của cô bé kia...

Giờ chương trình phát thanh của trường sẽ phải tạm dừng vô thời hạn, cho đến khi School Of Rock tìm được người thay thế Thảo ghẻ.

Chúng tôi dán thông báo trên bảng tin, phát tờ rơi đến các lớp học, thậm chí còn nhờ cả thầy tổng phụ trách đưa “lời kêu gọi” lên loa ngay trong giờ chào cờ. Tất cả chỉ nhằm mục đích: có được buổi tuyển chọn thành viên mới cho ban nhạc của trường. Điều kiện để đến với chúng tôi: biết chơi organ, biết giận dữ vì hát rock cần một chút lửa và phải ngầu, không quan trọng ngoại hình. Buổi tuyển chọn sẽ diễn ra vào lúc 13g30 tại hội trường của trường, dưới sự chỉ huy của thầy tổng phụ trách.

Tuy nhiên, vì một lý do ngoài mong đợi, thầy tổng phụ trách đã không thể đến trong buổi thử giọng. Thế nhưng, thật đáng kinh ngạc, con số đăng ký tuyển chọn trong bản danh sách mà thầy đưa cho tôi lên đến hàng trăm.

Tôi đặc biệt chú ý đến một đứa chẳng có gì để gọi là dễ thương, lại phải tội hơi lùn. Con bé đó học lớp 10A1, chuyên Anh. Từng giành giải nhất trong cuộc thi hùng biện về vấn đề môi trường do Bộ giáo dục tổ chức. Đức phát xít tỏ thái độ thích con bé ấy ra mặt. Còn bọn Hà còi, Lan ỉn thì thờ ơ một cách quá mức. Bọn nó có vẻ chăm chú “chút chút” đối với con bé hơi đen nhưng được cái là rất xinh. Nhưng quan điểm của chúng tôi, xin nhắc lại, là không quan trọng ngoại hình. Vậy nên tôi quay lại hỏi đứa... hơi lùn ban nãy:

- Tên gì thế nhỉ, cô bé?

- Gì? - Con bé tròn mắt ếch lên nhìn tôi.

- Tai để trang trí hả? Không nghe gì thật à?

- Nghe. Nhưng ý tôi là bạn có thói quen gọi con gái là cô bé à?

Tôi bực. Chắc con bé đó không biết tôi ghét cái kiểu xưng hô “bạn - bạn”  như thế nào đâu. Nghe cứ như là học sinh cấp một ấy.

Tôi còn chưa nuốt được cục tức trong cổ họng thì con bé đó tiếp:

- Cũng như bạn, tớ học lớp 12, chuyên toán.

Ôi trời! Nhìn tí nị thế kia, nên cứ tưởng...

Tôi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, để bọn Hà còi, Lan ỉn hỏi tiếp:

- Đằng ấy biết hát không?

- Không.

Con bé đáp tỉnh bơ, cứ như nó đang trêu tức bọn tôi vậy. Thằng Đức dù lúc  đầu có cảm tình chút chút với nó, giờ cũng chẳng nhịn được, bèn hất cằm lên giọng:  

- Nghe hay đấy! Vậy bé, à mà không, you đến đây làm gì?

- Không có gì.

Lại cái kiểu trả lời dễ mất cảm tình ấy.

Lan  ỉn nhảy vào bằng giọng đanh đá:

- Nói xem nào, đằng  ấy là gián điệp phải không?

- Gì?

- Vờ vịt. Mà này, bỏ cái câu “gì“ ấy đi, nghe nó cứ cùn cùn làm sao ấy. Chắc đằng ấy là thành viên của nhóm nhạc khác, tính qua đây thăm dò tin tức nội bộ chứ gì ?

Lan ỉn có “bệnh hình sự” từ nhỏ. Chuyện gì nó cũng kéo về được, để cho giống với những gì nó thấy trên phim. Tôi gạt cái vụ gián điệp qua một bên.

- Bạn muốn gì ở chúng tôi?

- Muốn các bạn đọc lá thư này.

Đức phát xít giật lấy lá thư, hỏi lại:

- Của Thảo ghẻ à?

- Ừ ! - Con bé đó đáp thản nhiên như thể thằng Đức vừa hỏi một linh mục có đi lễ không.

- Sao bé, à, sao bạn có lá thư?

- Thảo nhờ tôi giữ, bảo hôm nay mới được chuyển cho các bạn.

Bọn tôi đều nhìn nhau, không hiểu sao Thảo ghẻ phải nhờ một con bé lạ hoắc đưa thư. Nhưng vì sốt ruột muốn biết lá thư viết gì nên chẳng hỏi vì sao.

“Hãy đọc những dòng này của tớ khi các cậu thật sự tỉnh táo nhé!”. Thảo ghẻ chú thích như thế ở ngoài bì thư. Nghe cứ ghê ghê thế nào ấy. Tôi bóc lá thư đưa cho Hà còi đọc (giọng Hà còi vốn truyền cảm mà). Đức phát xít lầm bầm:

- Bọn mình có say rượu bao giờ đâu mà nó phải chú thích cái quái quỷ đó?

School Of Rock!

Khi viết lá thư này, tớ lại thấy nhớ những buổi chiều sau khi tập nhạc bọn mình vô tư giành nhau mấy cây kẹo bông gòn, hai tên con trai quần đùi lóc cóc với trái banh, lè lưỡi nhại lại ba đứa con gái. Tớ nhớ có lần Đức phát xít cõng tớ chạy trên cỏ trong cơn mưa rào. Nhớ có lần Hà còi tập sáng tác nhạc trong giờ lịch sử, bị cô giáo bắt viết kiểm điểm.

Tớ nhớ lần Lan ỉn ngồi vẽ anh chàng học lớp chuyên văn cho nó đi nhờ xe hôm trước với mấy cây màu sáp cụt ngủn ở gốc cây cơm nguội của trường. Tớ nhớ buổi tối nọ, nhóm trưởng tới xin lỗi tớ khi bị tớ phát hiện cậu mượn của tớ cả nghìn món đồ mà không trả, lại còn “tuồn” cục tẩy, bút chì và bấm móng tay của tớ cho Hà còi… Tớ nhớ tất cả. Và tớ cũng muốn xin lỗi tất cả, vì tớ đã nói dối…

Sự thật là tớ đã không chuyển trường. Tớ nghỉ học rồi. Bây giờ tớ đang làm cho một công ty may trên tỉnh. Mẹ tớ không muốn tớ nghỉ học giữa chừng, nhưng có vẻ như bệnh lao của mẹ không cho phép mẹ tiếp tục công việc tạp vụ để nuôi bốn chị em tớ ăn học nữa...

Nếu ban nhạc tìm được thành viên mới thì cho tớ biết nhé! 

Yêu School of rock 

Tớ!

Hà còi đọc xong lá thư, giọng nó hơi lạc đi. Nhưng không ai khóc. Cả bọn chỉ thấy... buồn và nhớ.

oOo

Những ngày sau đó...

Trong tất cả các chương trình phát thanh giữa giờ của Trường trung  học phổ thông chuyên Nguyễn Huệ luôn vang lên những giai điệu rock rất lôi cuốn:

“Thế giới này còn nhiều điều tồi tệ. Nhưng không sao, chúng ta sẽ cùng nhau làm cho nó tốt đẹp hơn. Hãy hát khi khó khăn làm bạn chùn bước. Đừng khóc khi nỗi buồn chỉ nhỏ bằng một con tem. Cuộc sống luôn có những ngã  rẽ bất ngờ ở đâu đó, đừng ngần ngại, hãy chọn một con đường để bước đi. Hãy nghĩ về những người bạn khi cô đơn và hãy để tình bạn là những viên vitamin khi bạn mệt mỏi  và kiệt sức trong cuộc hành trình. Hãy bước đi và hi vọng vì chưa đi đến cùng thì làm sao biết là vô vọng, vì chưa bắt đầu thì làm sao biết được kết thúc. Nắng sẽ phủ trên từng mái rêu, và đàn sẻ ngô sẽ vẫn líu lo, dù cho hiện tại còn nhiều gian khó".

Chúng tôi muốn gửi lời bài hát này cho tất cả mọi người (trong đó có Thảo ghẻ của chúng tôi). Các bạn không cần biết tác giả của nó là ai, chỉ cần nhớ và làm theo những điều được nhắc đến trong bài hát. Xin cảm ơn! 

Tác giả: Đỗ Đức Anh

Nguồn tin: Áo Trắng

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây