Em tập viết cho mình những vần thơ không chứa những nỗi đau Như em từng viết khi em còn mười sáu Sau giấc mơ, em bình yên đốt lửa Thắp những nồng nàn, nhung nhớ… dịu êm.
Có những nỗi buồn chẳng biết bỏ vào đâu Nên cứ chạy bên em suốt chiều dài năm tháng Sáng Trưa Chiều Bấy nhiêu rồi… hình như còn chưa đủ Nỗi buồn vẫn liều mình ấp ủ Trong đêm dày … buốt lạnh thấu bàn tay.
Nỗi cô đơn... còn hẹn đến bao giờ trên từng sợi tóc bám rễ nhùng nhằng gian díu lược gương nào soi hết nếp thời gian chải sao phẳng những lòa xòa vương vất nỗi cô đơn còn hằn trên khóe mắt hẹn đến bao giờ
Rồng sẽ hiện lúc tạnh cơn mưa Mặt đất ùa ra tắm gội Chúng ta hả hê từng giọt nước lớn Quỳ gối dâng đón từ những đỉnh đồi Mưa đọng đen ở cuối nguồn Chim uống nước không bay được nữa