Cây đàn kìm của cha

Thứ hai - 11/01/2010 13:48
Cha tôi treo cây đàn kìm trên bức vách thời gian
Bụi phủ mờ giai điệu bi ai lạc lõng
Hồn người mở đất lưu lạc xứ hạc trắng
Gió réo rắt gọi về linh thiêng nốt nhạc trầm

Phím lõm chìm khuất sâu nỗi ăn năn
Tôi hòa điệu khúc đời tôi bi tráng
Cha ơi! Làm sao con gảy ngân vang khúc yêu thương câm nín
Sợi dây đàn chùng rơi khuyết nửa vầng trăng

Nước mắt tiếc thương đẫm ướt trời đêm
Con nhờ tiếng vạc sành gọi hồn cha hun hút
Cây đàn kìm mê man miền quên lãng
Nước mắt con tràn phím lõm ngân điệu nhớ trái tim.

Tác giả: Mã số A140


 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

 

Những tin cũ hơn

Bản quyền thuộc về @ Thơ Trẻ