Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://www.thotre.com


Mùa hoa nở muộn

Minh họa: Mặc Tuân

Minh họa: Mặc Tuân

1. Tôi vừa đặt cái lưng dài xuống tấm phản, con Xíu đã hét lên: "Ông tướng, dậy, dậy nhanh!". Tui muốn cú cho nó vài cái, cái con ni nờ, tau mới nằm chưa chợp mắt nữa, mi biết đi xe mệt lắm không? Gớm, đi trên Đông Ba về chớ mấy, tui đi trong Nam ra chưa chi nè. Cái con, răng bữa ni hắn mồm mép dữ.

Nhưng hắn nói không sai. Tui ngồi xe buýt chừng 20km chứ mấy. Trong khi hắn đi cả ngàn kilômet rứa mà mới về tới nhà đã hì hục chà cái nồi, quét nhà láng coóng. Mạ tui dặn tết năm ni về sớm để phụ bà ra chợ nữa. Nhưng mạ chẳng nghĩ chi cả, tui là thân phận con trai mờ, lẽ mô lại đưa cái mặt chình ình ra ngoài chợ cho thiên hạ... hắt xì. Nghĩ rứa nên còn mấy ngày nữa tới tết tui mới bò về nhà. Con Xíu hắn ra sớm mấy ngày lo hết. Tui khỏe, chỉ việc ngồi rung đùi chờ tết thôi. Nhưng có yên mô. Tui mặc áo đi lấy cát đổ bình hương, lau lau chùi chùi.

- Ông Ròm, để đó chớ, việc của ông trong chợ tề. Mạ mới nhờ người ra kêu đó.

- Mi vô đi, để đó tau làm.

- Ông nói hay hỉ? Mấy năm trước giao cho ông đó, có ra hồn chi không?

Con này nhớ dai ác hỉ. Mấy năm trước mạ tui khoán việc nhà cho tui, con Xíu ra chạy chợ, nhưng tui cứ tà tà cho tới đêm giao thừa vẫn chưa hết việc. Năm ni con Xíu về sớm nên việc nhà giao cho hắn. Nhà có hai anh em cũng chán, ba mạ tui toàn bênh hắn không. Mà có phải hắn nhỏ chi cho tui khỏi bực, đằng này tui ra đời trước hắn có... 2 phút. Vì tui ra đời trước nên hắn nhường tui mần anh đó chớ. Hai đứa chỉ kêu anh em khi có mặt ba mạ ôn mệ thôi, còn mi tau tuốt.

Đụng vô cái miệng của hắn là khỏi cãi. Đúng là con gái tuổi Dần, dữ như cọp. Tui vừa huýt sao vừa lôi chiếc xe đạp ra chạy tà tà.

2. Mưa xuân, à không, sương đêm. Lạnh quá, tui co ro trong cái áo mưa mỏng dính. Mới có 3g sáng chớ mấy. Ba mạ tui lên Đông Ba chầu chực lấy hoa. Con Xíu còn trong chăn ấm thì tui bị hành ra đứng cái chòi ngoài chợ ri mới khổ chớ. Gian hàng bên cạnh sáng đèn, một bóng người đi ngang qua, hình như hắn đang huýt gió. Mặt trùm kín mít bởi mấy cái khẩu trang, mang kính (không biết có cận không đây nữa).

Gian hàng bên ni ngày xưa của mụ Lài, chắc là con mụ. Mà mụ ni mần chi có con gái hè, với lại mấy thằng con mụ ngày xưa còn tắm mưa với tui răng không biết được. Hứa với hơi sương là không cần dây vô với mấy đứa con gái - như con Xíu nhà tui đó - dây vô là chỉ nhận phần khổ thôi. Trời lạnh không biết làm chi, tui lôi cây đàn giắt lưng từ tối qua ra gảy cà tửng cà tưng "O láng giềng ơi, răng mô, mặt mô, mũi mô, kín mít mờ... ờ...ờ". "Bốp". Quái, chuối mà biết bay nữa nè. Hơ hơ, tự dưng đói bụng có người cho chuối ăn. He he, biết thủ phạm là ai rồi nghe.

-  Để cho người khác ngủ chút chớ, trời chưa sáng mà có người bị chạm rồi.

-  Tui đàn cho ngủ khỏi trả tiền.

-  Đàn dở mà cũng ham.

Hay hè, ghen tị rồi, không biết đàn thì để tui đàn cho mà ngủ chớ. Tui mà đàn dở á, còn lâu. Gái chạy theo cả đống vì tài lẻ ni đó. Không biết thưởng thức âm nhạc chi hết. Tui ăn hết trái chuối quăng trả lại khổ chủ vỏ chuối. Cho hết làm tàng luôn. Mấy dì mấy mệ lục đục kéo nhau ra chợ, cơn buồn ngủ nguýt một cái dài cả mấy kilômet.

"Năm ni mi ra chợ hả Ròm, con Xíu mô, hắn ra chưa?"; "Năm ni mụ Lý có thằng Ròm lo chi bán không hết, cái miệng hắn như tép nhảy"; "Mần rể tau Ròm ơi"; "Ơ, mi có bồ chưa"; "Chưa à, chậc, khổ rồi mi, con trai tuổi Dần"... Cái miệng "tép nhảy" của tui mần răng bằng miệng của mấy dì. Buổi sáng bắt đầu bằng một tràng câu hỏi ri có bị chi không nì...

Trời sáng hẳn, người ta tranh thủ đi chợ sớm để mua hoa quả tươi. Không khí tết lan dần trong từng câu nói, trong từng nụ cười. Mấy gian hàng hoa bừng lên sắc xuân. Những đóa hoa còn ngậm sương đêm chúm chím. Cái miệng tui bắt đầu hoạt động khi con Hạ mập chở dưa hấu ra ngồi đối diện chỗ tui:

- Ê Hạ, không phải mi lấy chồng rồi à?

- Cái thằng ni vô duyên ác. Chồng mô mà lấy mi?

- Thì tại tết năm trước, mi bán hết mấy tạ dưa, mạ mi kêu để tiền cho mi lấy chồng mờ - Vừa nói tui vừa quay lưng cười nắc nẻ.

- Năm ni bán thêm mấy tạ nữa rồi tau cưới mi luôn hỉ?

- Cũng được. Mi nhớ nuôi tau nghe, tau chỉ có việc bán hoa thôi, mà mi thấy bán hoa có lời chi mô hi?

- Mi nhớ nghe, nuốt lời là tau đá cho vài đá.

Đúng là con gái chợ búa. Hà mập năm xưa học cấp II với tui. Hết lớp 9 thì đi bán dưa. Càng ngày thân hình hắn càng giống mấy trái dưa rứa. Cái miệng thì to rứa chớ mau khóc lắm.

- Cẩm chướng hồng o hi, hoa ni cắm mấy ngày tết không sợ héo mô. Thêm chục huệ nữa hi, cắm lên bàn Phật cho thanh thoát.

- Lấy cho o hết đi. Mạ mi chưa về luôn à?

- Gần về rồi đó o. Lấy thêm hoa chi để chút con mang ra nhà o luôn?

- A, thằng Ròm về khi mô rứa bây? Mạ mi mô, có bông vạn thọ không bây?

- Qua đây mợ, có mà, hoa màu vàng, năm cây hay mười ri mợ? Xong rồi. Hoa chi chị, chờ em chút có ngay có ngay...

Nhột quá, có ai đó đang nhìn tui. Gian hàng bên cạnh có o đeo khẩu trang "kín mít". Quái, trời sáng, sương tan rồi, nắng cũng đã lên, trời đất ấm áp rứa phải hít khí trời chớ. Chậc chậc, sợ đen đây. Sau cặp kính dày cỡ đít chai là đôi mắt mở to tròn đang nhìn tui. Trời ạ, có cần phải giống rứa không? "E hèm". Tui tằng hắng, có người ghé vô lựa hoa. Cái miệng tui  hoạt động hết công suất. Phía bên kia giọng con gái nhỏ nhẹ hòa trong tiếng cười khúc khích của o "kín mít" làm tui ngẩn người.

3. "Ăn cũng phải từ từ chớ, ai giành phần mô”. "Đang đói mà mạ”. "Háu như cọp rứa". Mạ tui nói chỉ có nước chính xác. Thì tui là cọp mà. Nhà tui có hai con cọp, ghê chưa. Mạ tui cả ngày than lo quá không có ai chịu rước hai con cọp của bà không nữa. Tự dưng mạ tui quay lại:

- Ròm... Ròm, năm ni tết là phải ở nhà nghe con.

- Mạ ni tề, tự dưng tết bắt ở nhà. Rứa tết đi bán bông nữa hả mạ?

- Bán mô mà bán, không nhớ à con, năm ni là năm tuổi của hai đứa bây đó.

- Kệ hắn chớ mạ. Năm mô mà chẳng giống năm mô.

- Răng hai anh em bây nói y như nhau rứa. Thôi dẹp đi, ngủ một chút chiều dậy bán lại.

- Mụ Lài năm ni không bán hả mạ?

- Mi đi suốt có ở nhà mô mà biết. Mụ nằm viện mấy tháng ni.

- Rứa quầy hoa của mụ...

- À, con Liên, cháu mụ, ra bán giùm.

Biết rồi, o "kín mít" tên Liên. Ha ha. định quay sang hỏi mạ lý lịch của "o láng giềng" thì mạ tui lăn đùng ra ngủ mất tiêu. Kiểu ni phải nhờ o Xíu nhà tui vô mần quen thôi, coi cái mặt thiếu cái chi không mà bịt kín ác.

Nói tới con Xíu mà nhớ chứ. Mới có 28 mà nhà cửa sạch bóng kin kít. Tui đi ra đi vô:

- Mi lấy chồng được rồi đó, mau mau ra mắt em rể đi.

- Ông có yên cái miệng được không, chồng với con, ông lấy vợ đi. Không mảnh tình vắt vai chứ chi?

- Con ni khinh tau rứa mi, cả đầy.

- Đầy thì dẫn về coi mặt nờ, không có thì nói đại đi, bày đặt khoác lác.

-  Tau dẫn về cho mi chục mụ chị cho mi hết hồn luôn.

Gay đây, biết kiếm mô ra mà dẫn về cho hắn thấy mặt. Cái thằng tui gần hai con giáp rứa mà chưa mảnh tình vắt vai mới khổ chớ!

4. Ngày cuối năm, hoa ở gian hàng của tui cạn dần, hàng hoa "o láng giềng" vẫn còn nhiều lắm. Tui bàn với mạ qua lấy sang bán giùm. "O láng giềng" gật gật rồi ôm mấy thùng hoa qua đặt trước mặt tui. Mấy ngày rồi chưa biết dung nhan của o ra răng. Hèn chi bán ế là phải, bịt kín mít rứa chi. Mà cũng do bạn hàng là tui chèn ép quá chừng. Nghĩ tới đó bụng dạ tui reo vui.

Chiều cuối năm...

Ba tui chở mô về nhánh mai nhưng toàn nụ xanh. Ba thở dài: "Năm ni nhà bác bây không có tết rồi"; "Răng rứa ba, thấy bác Hai đi chợ mà”; "Hoa mai năm ni nở muộn, bán có được mô con". Mấy bữa ni tui cũng nghe mấy người ở chợ nói tội cho mấy bác ở xóm Mai, chờ cả trăm trời chừ tay trắng. Cứ như mạ tui, cái sạp hoa nho nhỏ bán đủ thứ hương trời rứa mà nuôi hai anh em tui tốt nghiệp đại học. Không biết ra tết, bé Hai có đủ tiền vô Đà Nẵng tiếp tục con đường học vấn không? Giữa không khí tưng bừng của ca khúc xuân bên tiệm ông Điện phát ra, tui chợt nhận ra có một nốt trầm đang len lỏi trong tiết trời se lạnh.

Hai mạ con dọn dẹp chuẩn bị về ăn tất niên. Theo như mấy mụ ở chợ, năm ni tui về giành hết khách của họ. Hì hì, họ còn kiến nghị với mạ tui năm sau để tui... ra bán tiếp. Mới sáng 30 thôi mà tui bán hết rồi, hết hoa, về nhà cho con Xíu hành à, nên tui đi lấy hoa mấy sạp bên cạnh bán giùm đó chớ. Tui để lại mấy đóa hồng vàng cho con Xíu, để nàng điệu mấy ngày tết. Gớm, hoa với hòe. "Cứ như ông thì tui bán cho ai". He he, mạ nói chí phải. "Lên xe mạ ơi, về ngủ tới sang năm luôn". "Chở bé Liên về đi con, rồi ra chở mạ sau". Cuối năm rồi mà không được yên. "Bỏ khẩu trang tui mới chở". "Rứa tui đi bộ cũng được". "Chảnh gớm, lên xe đi cô nương".

Hương hoa từ cả hai quyện lấy nhau. Chút nắng cuối năm ấm áp lan tỏa mọi nhà. Nhà mô cũng thay áo mới, lòng phơi phới mà quên sau lưng mình đang có "o láng giềng".

- Hoa mai năm ni nở muộn Ròm hi.

- Ừ, lạnh quá mà. Tội cho mấy người trồng hoa hỉ.

Con đường vô nhà "o láng giềng" trồng đầy hoa mai nhưng chỉ mới thấy mấy cánh hoa lác đác vàng, còn lại đang ở trạng thái e ấp cuốn mình trong nụ xanh.

- Nhà o ở xóm Mai rứa nhà có trồng mai không?

- Có chớ anh, trông chờ vô hắn hết nhưng năm ni trắng tay rồi.

Tôi không muốn cười nữa. Hai bên đường màu hoa dâm bụt đỏ chói, tự dưng hai đứa im lặng. Cái thằng tui "tép nhảy" tắt đài khi mà chương trình vẫn còn dài dăng dẳng.

- Trước sau gì hắn cũng nở anh hi, chủ yếu là thời gian thôi. Rồi hắn sẽ bung nở hết mình, sống hết mình cho mùa xuân yêu thương.

"O láng giềng" xuống xe trước cổng đầy hoa dâm bụt. Và o đã chịu bỏ khẩu trang ra. Hơ, quen quá, đã gặp mô rồi.

- Có phải Liên sún không?

- Nè, nè, sún khi mô hỉ? Tui ri mà kêu sún à.

Gặp cọp cái nữa. Đi mô cũng đụng người quen là răng hè? Hèn chi không chịu bỏ khẩu trang ra.

- Bỏ ra cho ông thấy mặt là chạy mất dép à?

- Mà răng mi đi bán bông cho mụ Lài rứa?

- Để được gần ông, đòi  lại mấy cái răng ngày xưa.

Lũ cọp cái là lũ nhớ dai, chuyện xảy ra từ thời "cháu lên ba" mà chừ hắn còn nhớ. Hồi đó, tui đá trái banh làm cho hàng tiền đạo của hắn lung lay. Ngày xưa hắn xấu xí, lạ răng chừ... cũng được. Hơ hơ...

Tui nhe răng ra cười. Nàng cũng cười nhưng chẳng thấy cái răng sún mô cả. Tim thằng con trai chuẩn bị đón năm tuổi nhảy cà tưng... cà tưng...

- Mùng một tui mang cái răng qua trả hi?

Tui lên xe phóng lẹ để lại sau lưng cái nhìn ngẩn ngơ của hàng dâm bụt và những nụ mai xanh biếc. Mùa hoa năm nay nở muộn, nhưng nó sẽ bung nở hết mình cho mùa xuân này thêm yêu thương...

Tác giả: Hoài Sang

Nguồn tin: Áo Trắng

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây