Trăm ba mươi đoá
        
				
			 Anh vừa dạo khắp vườn hoa
Vì em, tháng lại ngày qua anh trồng
Sáu năm lệ tưới đôi tròng,
Lệ tươi cười với não nùng lệ đau
		 
		
			Rễ ăn huyết lệ từ sâu 
Màu hoa mới được bền lâu thế này. 
Lệ thường yêu dấu xưa nay. 
Gai đâm rách toạc tim này - chớ than! 
Trăm ba mươi đoá thời gian 
Chim muôn tiếng nhạc, gió ngàn lời ca. 
Máu xuân đã cạn đâu mà ? 
Nếu cần tưới nữa cho hoa rực hồng!