Cơn mưa qua nhanh

Thứ hai - 18/03/2013 19:23 5.412 0
Huệ gặp lại Vân ở phòng Spa Regina. Vân quấn chiếc khăn tắm ngang ngực. Lớp vải nỉ sợi bông trắng muốt bó sát đến ngang đùi. Vì thế mà vóc dáng thon thả của nàng nổi rõ trong căn phòng mát lạnh lập lòe ánh nến, ngan ngát mùi oải hương.
Huệ chưa nhận ngay ra bạn mình, chỉ kín đáo liếc nhanh thân hình đồng hồ cát hiếm gặp trong đám khách hàng nữ vào tiệm.  Nàng bảo "Chắc chị đến đây lần đầu?".

- Huệ công chúa à? - Vị khách hàng xinh đẹp thốt lên.

Lúc này Huệ mới dám nhìn thẳng vào mặt khách.

- Vân Este? - Nàng kinh ngạc kêu lên.

- Huệ, cậu làm ở đây à? - Vân chẳng biết hỏi gì hơn.

- Ừ, giờ cậu ở đâu? Làm gì?

Họ ríu rít, họ cuống quýt và tít mù với cả ngàn câu hỏi. Đúng lúc ấy thì có thêm khách vào phòng, theo sau là một cô nhân viên mặc đồng phục giống như Huệ. Huệ giật mình quay trở lại hiện thực. Nàng luống cuống.

- Thôi cậu nằm lên giường đi, mình làm cho.

Vân nằm thoải mái trên chiếc giường cao. Đôi chân còn nguyên vẻ thanh xuân duỗi dài nhàn rỗi. Huệ kéo chiếc ri đô ngăn cách với những giường Spa khác và ngồi lên ghế, bắt đầu tẩm nước hoa hồng lên khăn nóng để làm sạch lỗ chân lông. Những ngón tay mềm mại của nàng bắt đầu massage nhẹ nhàng lên mặt bạn.

- Hồi cậu lấy chồng xong thì mình cũng sang Mỹ - Vân bắt đầu câu chuyện về quãng thời gian họ không gặp nhau.

- Chuyện ấy mình biết rồi. Sau đó rồi sao?

- Mình lấy cái gã đã lôi mình sang bên ấy. Sinh một con gái. Giờ bọn mình chuyển về đây ở hẳn. Vậy thôi.

- Ở bên ấy cậu làm gì?

Mình kinh doanh Spa. Từ hôm về đây, mình đã đến hầu như tất cả các tiệm Spa ở Hà Nội. Còn ông chồng mình kinh doanh bất động sản, tư vấn các dự án xây dựng sân gôn và resort. Vậy thôi.

Minh họa: Ngô Xuân Khôi

Vậy thôi. Câu chuyện về Vân trong 15 năm không gặp chỉ có thế, giản đơn như cuộc đời bằng phẳng của nàng vậy. Vân về Hà Nội chuẩn bị khai trương một Spa lớn mang tên nàng và họ sống trong một căn biệt thự lớn ở khu Ciputra.

- Còn cậu thế nào Huệ?

- Huệ giật mình, đôi tay miết nhanh hơn lên gò má mịn màng của Vân.

- Mình có hai nhóc. Từ hồi lấy chồng, mình làm vài công việc lặt vặt rồi chuyển sang làm ở đây một năm nay rồi.

Huệ kéo máy xông hơi hướng vào khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm nghiền mắt. Công đoạn này khách hàng thường ngủ. Họ nằm thư giãn trong tiếng nhạc thiền, trong bóng tối lờ mờ ngào ngạt hương liệu và tạm bỏ quên thế giới luôn vội vã phía bên kia bức tường nóng bức. Huệ cũng tháo lui ra ngoài cho bạn ngủ. Trước khi khép nhẹ cánh cửa gỗ kéo kiểu Nhật Bản, Huệ còn thấy Vân nói với theo.

- Nhà cậu bây giờ ở đâu hả công chúa?

- Ừ, vẫn ở chỗ cũ.

Huệ ngồi nghỉ ở dãy hành lang bên ngoài, nơi dẫn vào những phòng xông hơi đang vắng khách. Mấy cô phục vụ trò chuyện rôm rả về một cửa hàng bán đồ giảm giá nào đó và chương trình siêu khuyến mại cho tất cả các mặt hàng nội y.

- Chị Huệ đi cùng nhé? Hết giờ làm bọn em chạy qua đó. - Một cô quay sang rủ.

- Thôi, hôm nay chị hơi mệt.

Huệ tự dưng thấy mệt thật. Nàng bải hoải cả người chỉ sau có 20 phút massage da mặt cho cô bạn cũ. Bình thường nàng vẫn thích đi làm. Cho dù có hôm đã hết giờ làm việc nàng cứ nán lại thêm chút nữa. Ở đây nàng được hưởng chút hơi mát dịu, không gian yên tĩnh và mùi tinh dầu gừng, cam, quế, oải hương lúc nào cũng đẫm trong không khí. Còn về nhà, tổ ấm của nàng với 8 con người cùng chia sẻ 20 mét vuông nóng như bếp lò và luôn thoang thoảng mùi nước thải bốc lên từ rãnh nước chạy qua trước mép nhà. Lần đầu tiên Bình nhìn thấy Huệ là khi nàng đang solo một vai diễn quen thuộc, nàng đóng vai con công cái chúa. Nàng mặc bộ váy màu xanh lục lấp lánh và cánh tay trần trở nên gợi tình trong điệu múa công. Theo đúng biên đạo, những con công cái còn lại sẽ tỏa ra bên nàng để cùng nhảy múa một vũ điệu hạnh phúc trong cánh rừng già. Trong đàn công ấy có Vân Este, cô nàng khôn ngoan và xảo trá giống hệt nhân vật Este trong một bộ phim truyền hình. Bình đứng trong cánh gà, anh chờ đến lượt múa của đoàn. Trong một liên hoan múa mà kể từ năm 1975 đến nay, format của nó không bao giờ thay đổi thì việc tốp của Bình múa vũ điệu Tây Nguyên là một sự lựa chọn khôn ngoan. Huệ thấy Bình đóng khố cách điệu, cơ bắp cuồn cuộn trên thân hình mạnh mẽ và nam tính, song lại uyển chuyển gợi tình. Este bảo "Sao có những kẻ múa đúng theo biên đạo mà lại cứ gợi tình được. Múa công mà lại cứ nóng bỏng như múa cột ấy".

Sự nóng bỏng của tuổi trẻ là thứ đầu tiên kéo họ đến với nhau. Sự hãnh diện về việc sở hữu một chàng trai sinh ra trong gia đình ba đời làm nghệ sĩ ở giữa đất Hà Nội là lý do thứ hai khiến Huệ nhanh chóng nhận chiếc nhẫn cưới của Bình. Huệ đưa anh về ngôi nhà bát ngát tầm mắt quay ra mặt sông lấp lánh nắng, phía bên kia là đảo Cò xanh um lá. Chờ hoàng hôn xuống thì cò sẽ về. Họ bơi thuyền sang đảo để ngóng bóng hoàng hôn. Thời khắc ấy sắp đến. Huệ mở mắt chào đời đã nhìn thấy dòng sông này. Nàng ăn nước sông, tắm nước sông, gội mớ tóc dài bằng nước sông, giặt chiếc áo gấm cũng nhờ sông nốt. Khi vui nàng lội xuống sông, lúc buồn nàng cũng vã nước sông cho khuây khỏa. Chiều xuống, cò về rợp trắng hoàng hôn. Huệ thấy cảnh ấy cũng đẹp, nhưng chưa khi nào nàng viễn tưởng đến ngày sẽ có một người đàn ông ở bên nàng lúc cò về. Đảo Cò phần nhiều bỏ hoang. Thảng hoặc có người đến câu cá, săn bắt cũng chỉ quanh quẩn ở mé quay ra bờ sông. Nàng bảo Bình chèo ra phía sau đảo. Họ neo thuyền vào bãi đất ngút lau sậy. Họ thả rơi những mảnh vải cuối cùng trên người rồi buông mình xuống mặt nước. Nước tối xanh màu lau lách và dương xỉ mọc ngầm dưới lòng sâu. Sông trôi óng ánh nắng đỏ lúc chiều tàn. Thân hình tuyệt đẹp của nàng công vũ nữ êm dịu như một cánh sen trắng bồng bềnh trên mặt nước. Mớ tóc dài đen mịn cũng dập dềnh theo dòng chảy đang táp bờ. Cơ thể Bình gồng cứng lên và săn chắc tựa một hòn đá tảng thô ráp trơ trọi dưới mặt trời từ thuở hồng hoang. Vồng ngực họ chạm vào nhau bỏng rãy trong nước lạnh. Đôi chân thon thả của nàng ôm chặt lấy vòng mông của người tình. Họ chuyển động cuống cuồng trong sóng vỗ. Cuối cùng, thay vì nằm lịm trên bờ ngắm hoàng hôn, Huệ trườn mình lên bãi cát bồi và đôi cánh tay trần óng nước khắc khoải vũ điệu của loài công hoang dã. Bình cũng nhập cuộc cùng tiếng nhạc vô hình. Họ múa khỏa thân không cần bất cứ một biên đạo hay diễn tập nào như phải thế. Đúng lúc ấy có tiếng ho húng hắng to dần từ trong bãi lau. Bình cuống quýt kéo người yêu nhào xuống mặt nước. Sau vài giây sợ hãi, nàng níu tay Bình lại thì thầm "Đừng sợ, Thần đảo không nhìn thấy gì đâu".

"Thần đảo" xuất hiện uy nghi trên một mô đất, tóc bạc phơ phất, áo rách tả tơi không khác người rừng. Cây gậy trúc cũng già nua, cũ kỹ như chủ nhân. Nó dò dẫm vạt cỏ xung quanh để "Thần đảo" có thể yên tâm ngồi xuống.

Hồi nhỏ tụi em sợ ông già mù này lắm. Ông ấy sống trên đảo lâu lắm rồi, sống một mình cùng đàn cò hoang nên hóa thành người rừng. Cả làng gọi ông ấy là Thần đảo.

Họ lại tiếp tục điệu múa của mình. Còn Thần đảo thản nhiên hóng gió trên mô đất, đôi mắt mờ đục như thủy tinh cũ mơ hồ vào cõi vô định trên mặt sông. Giống như một khán giả bất đắc dĩ, Thần đảo tội nghiệp ngồi đối diện đôi công đang xuất thần sát mép nước. Những đường cong của nàng công cái uốn lượn như dải lụa trong ráng chiều dần sẫm tối. Bầu vú nàng nhô cao dịu dàng. Họ quyện vào nhau dưới bóng cò về trắng sáng cả lòng sông, trong tiếng nhạc trời lao xao gió tát qua bãi lau và tiếng đập cánh thảnh thơi của loài thiên điểu. Họ đang kiến tạo nên bức tranh thiên nhiên vĩ đại nhất.

"Đấy là hình ảnh lãng mạn và tuyệt đẹp nhất của những người đang yêu", nàng bảo như thế. Bạn bè nàng cũng đồng ý như thế. Họ vừa là bạn học, vừa là đồng nghiệp trong cái nhà hát nhỏ xíu ở thành phố tỉnh lẻ này, nơi chỉ cách ngôi nhà ven sông của nàng 30 phút đi xe máy. Vân Este bảo vớ vẩn cái trò lãng mạn dỏm, yêu đương gì cũng phải thực tế.

"Thực tế quá đi chứ, Huệ công chúa đã thít cổ được một gã bảnh trai có nhà ngay trung tâm Hà Nội, lại xin chuyển biên chế được cho vợ chưa cưới về một nhà hát xịn hơn nơi heo hút này của chúng ta. Nàng khôn ngoan hơn chúng ta nhiều." Những nàng công còn lại phản đối Este. Este thở dài bảo đúng vậy, đó là một món quà xứng đáng cho một nhan sắc, con công chúa tể của loài công.

Sau tiệc cưới, nàng leo lên căn gác xép dành riêng cho hai vợ chồng để thay ra bộ váy áo cô dâu có chiếc cổ satin dựng cao kiểu nữ hoàng và bắt tay vào chuẩn bị bữa cơm chiều cho cả đại gia đình. Trong bữa tối long trọng đầu tiên ấy, mẹ chồng nàng thông báo rằng cái gác xép tuần sau sẽ được thiết kế lại. Nó sẽ cần một bức vách chia làm đôi để ưu tiên cho vợ chồng mới cưới ở một nửa, bà nội chồng nàng sẽ ở nửa còn lại. Nàng thấy miếng cơm trong cổ họng mình kẹt lại ở đấy, nuốt xuống không trôi mà nhai mãi cũng không đành. Nàng cười tươi rói khoe hàng răng trắng đều tăm tắp: "Vâng ạ".

Ba ngày sau thợ mộc đã đến, họ tắp lự hoàn thành một bức vách kín bằng gỗ dán mỏng dính loại rẻ tiền, cửa vào được họ tặng thêm một sợi dây thép căng ngang để móc ri đô. Lúc hai người thợ đang xoay trần với cưa và đục, nàng có một ý nghĩ kỳ lạ là mong sao cho họ tìm thấy những miếng ván gỗ bị mối đục rỗng bên trong để đi đến quyết định rằng căn gác xép này chỉ có thể chứa nổi hai người, bất kỳ một tấm gỗ dán nào hay một bà nội gầy giơ xương chất thêm vào đều có thể đánh sập luôn cả ngôi nhà. Nhưng cuối cùng, căn gác xép vẫn vững chãi như bộ xương bà nội 85 tuổi của Bình.

Đêm đầu tiên khai trương bức vách mới, vợ chồng Huệ nằm ở "gian trong", bà nội kề sát bên ngoài. Tầng dưới, bố mẹ chồng nàng ngự trên chiếc giường duy nhất của ngôi nhà còn cô em chồng nằm giường xếp. "Phòng ngủ" của Huệ kê vừa một vuông chiếu đôi, phần thừa ra để chiếc tủ vải kéo đựng quần áo. Phòng không có cửa sổ, trần thấp đến độ chỉ có thể nằm, ngồi hoặc đi lom khom. Tất cả sự chật hẹp không một khe hở này khiến Huệ cảm thấy như đang ở trong một chiếc quan tài. Huệ chuyển chỗ vào sát trong tường để tránh cảm giác bà nội đang nằm ngay cạnh mình, chỉ cách có một bức vách dày 5 ly. Trong không gian ngột ngạt và oi bức đang phả ra từ bốn bức tường, Bình quờ cánh tay cơ bắp nặng trịch sang bụng nàng. Huệ dằn dỗi hất tay Bình ra, như thể toàn bộ nỗi khốn khổ này là do Bình gây ra vậy, để mặc đôi mắt Bình mở to ngạc nhiên trong bóng tối.

Nhưng vài tuần sau, bà nội Bình thương lượng xin được chuyển vào "gian trong" với lý do bà nằm sát cửa sổ hút gió, đêm ho không chịu nổi. Huệ mừng quá bằng lòng đổi ngay. Gian ngoài của căn gác xép cũng bằng ấy diện tích, nhưng bù lại nó sở hữu cái cửa sổ trông ra mặt ngõ, cho dù rãnh cống chạy ngang nhà đôi lúc hứng chí đẩy đưa hơi nước lên cao nhờ lực hút của mặt trời. Cửa sổ thấp bằng ba gang tay song chạy dài gần hết bờ tường. Giàn hoa mướp leo bên ngoài thi thoảng lại đu đưa trong gió. Mỗi lần ngắm những đốm hoa vàng rực mắt, Huệ tạm quên đi mái trần thấp tè đang úp xuống đầu và tiếng ho của bà nội luôn ằng hắng sau bức vách. Nhưng đêm đến, Huệ mới nhận ra rằng sự lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. Gian ngoài tuy thông thoáng với giàn hoa mướp tươi tốt nhưng lại cũng trở thành một không gian mở. Bà nội có thể ra ngoài bất cứ lúc nào khi muốn đi tiểu tiện hoặc nhổ một thứ gì đó không vui trong cổ họng. Bố mẹ Bình và cô em chồng sẵn sàng thò cổ lên xép bất kể ngày giờ nếu họ muốn chia sẻ một điều gì đó với một trong ba nhân khẩu ở tầng trên. Vì thế, khi màn đêm buông xuống, Huệ nằm ngay đơ như dáng người trong quan tài bất chấp bàn tay nóng hổi của Bình đang lần vào quần lót của nàng.

Có lần Huệ cũng không chịu nổi. Nàng kéo ghì Bình vào sâu trong mình. Họ cuốn chặt lấy nhau dưới bóng trăng rung rinh qua giàn hoa mướp. Người Huệ ẩm ướt như đang dầm nước sông. Nàng thăng hoa trong điệu múa nồng nàn của loài công cái. Từng tế bào cơ thể nàng căng nứt như trái táo chín nẫu ngọt lịm chỉ chực làn gió nhẹ ào qua là sẽ rơi không trọng lượng. Đúng lúc ấy, đôi chân khẳng khiu của bà nội thò ra khỏi ri đô, rồi cái cổ gày nhẳng của bà nối theo sau. Bình chỉ kịp kéo tọt chiếc chăn phủ lên cả hai người. Bà chậm chạp đi vòng lên đầu họ để xuống thang gác. Họ kiên nhẫn nằm đắp chăn trong mùa hè chờ cho bà nội tiểu tiện xong, đóng cửa, từng bước lên cầu thang, chui trở lại vào cái lỗ tò vò và nằm yên vị với những tiếng lạch xạch xạt vào vách gỗ. Toàn thân họ ướt đẫm như xông hơi. Giờ đến lượt Bình nằm ngay đơ như gỗ, còn Huệ cố gắng vùi sâu hơn vào trong gối để tiếng sụt sịt đỡ làm phiền những thành viên đông đúc đang trú ngụ chung một mái nhà.

Từ bận đó, họ đành chờ cho đến nửa đêm, khi những tiếng hắng giọng ở tầng dưới và tiếng trở mình bên kia vách ngừng hẳn mới dám thỏa mãn ngọn lửa đang ngùn ngụt trong hai cơ thể đương thì thanh xuân. Nhưng người già vốn khó ngủ. Nhiều bận bà nội Bình trằn trọc cả đêm. Không giống như Thần đảo, mắt bà vẫn nhận ra được con sâu cái kiến lẫn trong đĩa rau xanh. Tai bà nghe được cả tiếng gián bò và mối rúc dưới gầm chạn. Chờ cho kỳ được bà nội ngủ say thì cũng đã ba giờ sáng. Họ mới rón rén dùng kỹ năng mềm dẻo của hai diễn viên múa, sao cho cái sàn gác xép chỉ cựa mình cũng kêu ấy thôi đừng gây ầm ĩ. Lâu dần Huệ đâm ngại "nghi lễ" kỳ cục này. Thứ nghi lễ phải chờ đến ngày giờ đàng hoàng, chỉ được ở đúng chỗ ấy, đúng thời điểm ấy, trong tư thế ấy và yên lặng như cầu nguyện trong đền thiêng. Đêm đến, Huệ nằm quay mặt ra cửa sổ, mắt dõi nhìn những đám dây điện rối bời chằng chịt chăng dọc ngõ, mơ về một bãi sông ngút ngát cánh cò và những bờ lau chao theo ngọn gió đi mãi về hướng chân trời.

Ban ngày, Huệ câm lặng xào nấu và bày biện mâm cơm cho cả đại gia đình trên chiếc giường vừa là bàn ăn, là bàn học của cô em chồng, bàn nước tiếp khách và bàn làm việc của ông bố chồng.

Một năm sau, con gái đầu lòng của Huệ tận dụng luôn chiếc giường đó làm sân chơi và hai năm tiếp, thằng bé thứ hai coi đó là chỗ tiểu tiện bất cứ lúc nào tùy thích.

Giờ gia đình Huệ đã có 8 nhân khẩu, ngồi đầy chật trên chiếc giường vô cùng quan trọng, cùng ăn món trứng rán trường kỳ, cùng hít thở thứ nước ngày càng siêng bốc hơi từ rãnh cống trước cửa nhà, cùng nghe tiếng khoan đục từ những ngôi nhà ngày nào cũng có nhu cầu cơi nới và cùng lầm lì tránh nhìn nhau trong căn hộ chăng kín ảnh nghệ sĩ bốn vách tường. Trên cùng là ảnh ông nội Bình đang đóng vai mõ trong một vở chèo cách đây nửa thế kỷ. Cách đó không xa, bà nội Bình giả đò đau khổ với bộ váy đụp của một cô thôn nữ. Ông bố của Bình đứng trong một khung kính khác, tay cầm đàn nhị giữa dàn nhạc đội khăn xếp đỏ, bên cạnh là mẹ chồng nàng miệng tươi rói ôm đàn tì bà. Dưới nữa, cô em chồng đang thổi sáo trên sân khấu nhà trường và vợ chồng Huệ cùng rạng rỡ trong điệu múa công.

*

* *

Vân quay lại Spa Regina vào cuối tuần sau đó. Họ lại khe khẽ trò chuyện trong căn phòng ngạt ngào hương quế. Huệ tháo chiếc khăn tắm cho bạn để massage toàn thân. Phần hông của Vân đã hơi nây mỡ nhưng vẫn còn gọn gàng trong những bộ đầm bó sát. Huệ nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai mịn màng của bạn, đầu trống rỗng như thường khi.

- Sao cậu lại bỏ nghề múa hả Huệ? - Vân hỏi mà vẫn nhắm nghiền mắt như người đang ngủ.

- Khi mình sinh đứa thứ hai thì nhà hát giảm biên chế. Lẽ ra là giảm biên chế của anh Bình, nhưng... mình xin thay. - Huệ khẽ khàng, sợ nhỡ đâu những khách hàng xa lạ ở giường bên cạnh cũng nghe thấy mất.

Vân không nói gì thêm, mãi sau mới thở dài (Huệ chợt nhận ra từ lúc họ gặp lại nhau, Vân đã biến mất cái giọng Este từ hồi nào).

- Bỏ nghề là phải. Đằng nào mình cũng sắp bốn mươi rồi. Giờ tụi trẻ còn biết múa bụng, múa cột, múa hiphop, múa trăm nghìn loại múa chạy sô khắp nơi. Chúng kiếm thêm được, chứ tụi mình còn múa cho ai xem. - Rồi ngừng một lúc, Vân hỏi khẽ. - Thế anh Bình... thế nào?

- Anh Bình cũng phải làm thêm. - Giọng nàng thậm chí còn nhỏ hơn nữa. - Nhà hát làm gì có nhiều việc.

- Mình vẫn còn nhớ hồi ở nhà hát, tất cả bọn mình đã ghen tị như thế nào khi cậu kể hai người đã "múa tiên" trên đảo Cò, dưới ánh hoàng hôn...

- Nhắc làm gì chuyện trẻ con ấy - Huệ đột nhiên khó chịu khi thấy Vân gợi lại mẩu hồi ức đã mờ nhòa từ lâu lắm.

Nàng lặng lẽ thoa tinh dầu oải hương lên đôi chân thẳng tắp của Vân và bắt đầu massage bắp đùi. Bất chợt Vân đề nghị:

- Ngày mai mình đi dự một bữa tiệc ở khách sạn Sheraton, là tiệc cuối năm của công ty bạn hàng của ông xã. Cậu đi cùng mình được không? Mình sẽ giới thiệu cậu với ông xã và nhiều người ở đó.

- Nhưng mà tối mai anh Bình bận đi làm - Huệ ngập ngừng.

- Thôi, cậu đi một mình cũng được mà - Vân gắt lên - Đến đó ông xã mình cũng bận rộn chào hỏi người nọ người kia, mình sẽ bị bỏ rơi cho mà xem. Có cậu trò chuyện thì mình sẽ mặc xác ông ấy.

- Nhưng đi dự tiệc sang trọng thế thì mặc cái gì được nhỉ? - Huệ buột miệng.

- À, hay bây giờ cậu đến nhà mình nhé. Đằng nào cũng hết giờ làm rồi mà. Cậu có thể chọn bất cứ bộ dạ tiệc nào trong tủ quần áo của mình mà cậu muốn.

Vân đột nhiên trở nên phấn khích về ý tưởng này và nàng trần truồng bò dậy khỏi giường. Bầu vú của nàng theo tuổi tác trễ xuống dưới ức.

- Mới được một nửa mà. - Huệ luống cuống.

- Thôi nghỉ, cậu đi về nhà mình. Đi mà - Vân năn nỉ, giọng nửa đanh đá nửa nhõng nhẽo như hồi nàng còn ở trường múa.

Huệ chợt mỉm cười. Nàng bảo Vân đợi nàng thay quần áo, rồi họ lên một chiếc xe hơi màu đỏ do Vân tự lái. Họ hướng về phía đường Lạc Long Quân, vượt qua những dãy kẹt xe và khói bụi để đi vào một quần thể những căn biệt thự im lìm bên hàng cây. Vân dừng lại trước cánh cửa sắt màu đen có những sợi tóc tiên rũ xuống thơ mộng. Nàng cất xe vào gara rồi dẫn Huệ lên tầng. Phòng khách được bài trí theo kiểu hoàng gia Âu châu với bộ bàn ghế gỗ trắng nhiều hoa văn nhũ vàng. Tủ kính cũng nạm nhũ trưng bày một kho rượu ngoại và những đồ lưu niệm sau các chuyến đi của vợ chồng Vân: tháp Eiffel, tháp nghiêng Pisa, Kim tự tháp Ai Cập, Vạn Lý Trường Thành, lăng Taj Mahal...

Bảy năm trước, chồng nàng cũng được đi nước ngoài một lần. Nhà hát được mời sang dự liên hoan múa ở Bắc Kinh. Anh đã chụp rất nhiều ảnh ở trên Vạn Lý Trường Thành và cho nàng xem, miệng không ngừng miêu tả vẻ hùng vĩ của công trình từ mặt trăng cũng nhìn thấy. Vân giới thiệu sơ qua cấu trúc ngôi nhà. Phòng ăn nối liền phòng khách bày những bộ đồ ăn bằng sứ của Mỹ, khăn trải bàn vải lụa boóc đô và một lọ hoa giả khổng lồ mà Vân bảo giá của nó đắt bằng chiếc xe máy. Tầng trên có một phòng riêng dán giấy bồi tường hoa hồng với chừng 300 con thú nhồi bông và cũng chừng ấy lũ Barbie đứng ngồi. Kế đó là phòng nghe nhạc với cây đàn piano bóng loáng và mặt sàn gỗ rộng gấp ba lần sảnh Spa Regina nơi nàng làm việc.

- Thi thoảng mình nhớ nghề vẫn múa đôi chút đấy chứ - Vân giải thích khi thấy Huệ đắm đuối nhìn mặt sàn gỗ xa xỉ hơn nhiều lần một sân khấu chuyên nghiệp.

Tầng trên cùng là phòng làm việc của chồng Vân, phòng tập thể hình và sân thượng kê bộ bàn ghế mây chen giữa những bụi cây cảnh để lúc nhàn tản, gia đình chủ nhân có thể ngồi uống trà dưới trăng. Cuối cùng Vân dẫn Huệ vào phòng riêng của nàng, nằm ngay kế bên phòng ngủ của hai vợ chồng. Căn phòng lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Trên tường, Vân mặc bộ váy dạ tiệc vai trần màu hoàng yến, cổ đeo chuỗi ngọc trai ánh xà cừ. Từ khung ảnh nạm nhũ vàng, nàng mỉm cười hài lòng nhìn xuống gia tài của mình với 500 món đồ bằng vải trong tủ vách và 100 món đồ bằng da trong tủ nhỏ hơn, ấy là giày và túi xách, luôn thức nào đi vào bộ ấy. Một tủ kính khổng lồ giống như bảo tàng nước hoa và mỹ phẩm với kìn kìn các thương hiệu đang chèn ép lên nhau để cạnh tranh một chỗ đứng.

Căn phòng của Vân thực sự là một trung tâm thương mại thần tiên dành cho phụ nữ. Huệ đứng ngây người, rồi sau vài phút choáng váng, nàng hồ hởi lột bộ quần áo đang mặc trên người. Nàng bắt đầu thay ra thay vào đến mướt mồ hôi. Nàng xỏ giày, thử khoác túi và phết môi son đỏ choét của Vân. Họ ngắm lẫn nhau. Họ bình luận và cười nắc nẻ như hai cô gái đang thời trung học. Cuối cùng Huệ cũng chọn được một chiếc váy màu lam với kiểu cổ áo bất hủ của Marilyn Monroe. Nó khoe hầu hết tấm lưng trần thon thả của nàng và bờ vai ngọt ngào của con công cái. Lần này đến lượt Vân ngây người. Nàng thì thầm bảo chiếc váy dạ tiệc này xứng đáng cho một nhan sắc, con công chúa tể của loài công.

Đêm ấy nàng nằm trên căn gác xép có bà nội 99 tuổi ở vách trong và giờ thêm hai đứa trẻ cao gần bằng mẹ. Nàng vẫn nhìn miết ra ngoài đám dây điện bùng nhùng lơ lửng trên không, miệng mỉm cười trong bóng tối với bí mật nho nhỏ màu lam nằm trong chiếc túi xách để ở góc tường.

*

* *

Chập tối hôm sau, nàng gọi một chiếc taxi đến cổng khách sạn Sheraton. Nàng ngơ ngác trước đám đông thực khách đang tất bật trong những bộ dạ tiệc lấm tấm mồ hôi, những người phục vụ lưng thẳng đơ đỡ khay rượu và ánh đèn vàng khiến tất cả những gì thuộc về thủy tinh đều trở nên lấp lánh. Vân giới thiệu nàng với chồng, người đàn ông luống tuổi có râu quai nón ở khung ảnh phòng khách nàng nhìn thấy hôm qua.

Họ nhập tiệc, ngồi cùng bàn với hai người đàn ông và bốn người phụ nữ khác. Tất cả đều quen biết nhau từ trước. Họ nói những câu chuyện liên quan đến các câu lạc bộ, các chỉ số tăng giảm của mọi loại thị trường và bàn về một người nào đó mà Huệ không biết. Không ai để ý nhiều đến Huệ. Sau vài màn thủ tục trên sân khấu, một ban nhạc xuất hiện. Cô ca sĩ tóc xù vô danh hát một bài vui nhộn có rất nhiều từ "Sway" trên nền nhạc Cha cha cha. Người đàn ông ngồi kế bên Vân có vẻ bứt rứt. Anh ta hết nhìn ban nhạc rồi lại quay sang nhìn Vân.

- Em nhảy với anh bài này nhé.

- Ôi không, bao nhiêu năm nay em không nhảy. - Vân xua tay.

Người đàn ông mời lần lượt từng phụ nữ trong bàn nhưng đều bị từ chối với lý do thậm chí họ còn không biết ban nhạc trên kia đang đánh điệu gì. Anh ta thất vọng ghê gớm. Theo như Vân giới thiệu ban đầu, đó là một trong những đồng sáng lập của Green Paradise, một dự án biệt thự nghỉ dưỡng lớn ở Đà Nẵng. Thời gian cư trú của anh ta chủ yếu ở Chicago, cũng là thành phố mà gia đình Vân đã định cư trong suốt 15 năm. Bữa tiệc này không phải là một đêm khiêu vũ, chẳng ai có ý định nhảy ở đây cả. Huệ cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai lại đi nhảy múa ở chốn đông người nào đó ngoại trừ sàn nhảy. Không ai có ý định tự gây ngượng cho mình. Nhưng người đàn ông này là một nhân vật có thế lực. Những người tự biết mình quan trọng thường cho phép mình làm bất cứ điều gì mà không cần quan tâm đến dư luận.

- Anh mời Huệ đi, nàng khiêu vũ rất giỏi đấy. Diễn viên múa chuyên nghiệp mà - Vân gợi ý.

Người đàn ông từ Chicago đứng dậy, cúi nghiêng một bên đầu và chìa tay cho Huệ với kiểu cách của nam tước trong cung điện Versaille. Thoạt đầu nàng từ chối, nhưng trước người đàn ông cao lớn đang kiên nhẫn đứng trước mặt nàng và những ánh mắt cổ vũ xung quanh, tự nhiên nàng cũng đứng dậy. Anh ta dẫn nàng ra trước sân khấu trong những ánh mắt ngạc nhiên của cả phòng dạ tiệc. Họ bắt đầu khiêu vũ trên nền nhạc Mỹ La tinh nóng bỏng. Các nhạc cụ dường náo nhiệt hơn và tất cả những câu chuyện ngưng bặt lại. Ngay cả đồ ăn cũng nằm lặng lẽ trên mặt bàn. Đôi chân dài của Huệ di chuyển những bước kiêu hãnh của loài công, cánh tay nàng sải dài mềm mại và bờ hông viên mãn những đường cong gợi tình. Tấm lưng trần lấp lánh mồ hôi dưới ánh sáng diệu kỳ của buổi dạ vũ độc nhất vô nhị. Khuôn mặt nàng si mê, siêu thoát trong những bước xoay chóng mặt dưới ngọn đèn chùm lộng lẫy. Nàng cảm thấy mình như sinh ra đã là nữ hoàng của nhan sắc, nữ hoàng của những đêm dạ tiệc xa xỉ như thế này.

Nhạc kết thúc. Những tràng vỗ tay tán thưởng rào lên không dứt. Tất cả ngoái đầu về phía chỗ ngồi của hai người. Huệ nghe loáng thoáng những lời bình phẩm làm nàng mát lòng mát dạ. Người bạn nhảy mới quen chuyển chỗ sang ngồi cạnh nàng. Anh ta bảo đã từng khiêu vũ với rất nhiều vũ công chuyên nghiệp nhưng hôm nay Huệ thực sự làm cho anh ta bị chinh phục. Người đàn ông xin số điện thoại của Huệ. Anh ta nói mình đang có vài dự án cần Huệ giúp đỡ tư vấn vì bản thân không hiểu lắm về tâm lý người tiêu dùng trong nước. Những ánh mắt ngưỡng mộ từ đâu đó trong căn phòng nhộn nhịp thi thoảng lại đẩy đưa sang bàn của họ. Huệ thấy mình đang bay lên tận bầu trời.

Hết một trò chơi đố vui, màn hình chuyển cảnh sang những đống lửa rực rỡ của vùng đất cao nguyên. Những chàng trai bận khố tiến ra giữa sân khấu. Họ bắt đầu cho một vũ điệu Tây Nguyên. Người đàn ông bên cạnh đang miêu tả về dự án 500 triệu đô la nào đó bên một bờ biển nhưng Huệ không nghe thấy gì nữa cả. Ly rượu vang yêu kiều trên tay nàng rung rinh suýt đổ ướt vạt váy màu ngọc lam. Bình đang ở trên sân khấu. Anh cũng đóng khố, tay cầm chiếc cồng làm bằng giấy bồi và đang nhịp nhịp hai chân theo điệu nhạc, khuôn mặt vô cảm như bao nhiêu năm nay vẫn thế. Trong trang phục này, Bình gần như khỏa thân. Giờ Huệ mới có dịp nhìn rõ chồng. Dưới ánh đèn rực rỡ chói lòa đến mức không cần thiết, những nếp nhăn dưới đuôi mắt Bình hằn lên buồn bã và cay nghiệt. Chiếc khố trễ xuống khiến những múi mỡ trên bụng anh nây lên không thể che giấu. Anh già nua thấy rõ giữa dàn diễn viên nam trẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn. Bình cũng đã hơn bốn mươi rồi còn gì. Ở tuổi anh, người ta đã chuyển nghề từ lâu, hoặc chỉ giữ biên chế mà không đi diễn thêm nữa. Nhưng Bình cần phải đóng góp cho cái gia đình tám nhân khẩu mà phần lớn đều không thể lao động. Anh mừng rỡ mỗi khi được mời tham gia một show diễn nhỏ phục vụ cho những bữa tiệc thương mại, để rồi luôn xuất hiện trên sân khấu với khuôn mặt ủ rũ.

Tất cả đang mải mê ăn uống, chúc tụng và bàn đủ thứ chuyện vô thưởng vô phạt trên đời, không ai buồn để mắt đến màn múa cổ lỗ bao nhiêu năm nay vẫn thế. Mới đầu Vân cũng chỉ tập trung vào câu chuyện trên bàn tiệc, nhưng rồi ánh mắt tình cờ của nàng chợt nhận ra điều gì đó. Nàng hơi giật mình liếc nhìn Huệ rồi lại ý nhị cúi đầu vờ chọn các món ngon để mời những người bạn cùng bàn. Đột nhiên người đàn ông bên cạnh Huệ chợt hất cằm lên sân khấu.

- Tôi rất mê bộ môn nghệ thuật này và hâm mộ các nữ diễn viên múa. Nhưng nhìn đàn ông múa may trên sân khấu, thấy cứ làm sao ấy. Mọi người có nghĩ vậy không?

- Công nhận. - Những tiếng lao xao hưởng ứng.

Khuôn mặt Huệ hơi đỏ ửng lên, rồi chuyển màu tái xanh. Vân gắt lên.

- Anh cứ quan điểm như thế thì không còn diễn viên nam nào chịu múa nữa, các vũ đạo thiếu hẳn chân nam thì làm sao thành hình được.

- Ừ, thì mỗi người một công việc. Là anh thấy thế thôi.

Chỉ có vậy rồi mọi người lại bàn sang chuyện khác, những chủ đề thú vị hơn những gì đang diễn ra trên sân khấu.

Bài biểu diễn đã chấm dứt, các diễn viên vội vã đi vào cánh gà. Người bạn nhảy mới của nàng nghiêng người nói khẽ "Tối thứ bảy tuần sau, anh muốn mời em ăn tối ở một khách sạn khác. Chỗ này ầm ĩ quá." Đúng lúc ấy có một bóng người lừng lững tiến về phía bàn của họ. Bóng người đóng khố, vì thế bước chân anh ta đi tới đâu được mắt người nhìn theo đến đó. Thoạt đầu Huệ có ý định biến mình thành một ly rượu vang, để có thể thấm tan vào tấm thảm đỏ trải sàn đẹp đẽ này, hoặc nàng mọc thêm cánh cũng được, để bay lên tận nóc khách sạn Sheraton rồi tan biến vào bóng đêm. Nhưng bóng đen cuốn khố chàm thêu hoa văn đã xuất hiện bên cạnh, kiên quyết không để nàng làm điều đó. Anh nói bằng giọng đầy quyền lực của người có thứ để sở hữu.

- Em xong chưa, anh đưa em về.

Trước hàng trăm ánh mắt đổ dồn tò mò và chờ đợi của những người xung quanh, Huệ đành lặng lẽ đứng dậy. Không chào bất kỳ ai trên bàn tiệc, nàng lủi thủi bước theo Bình. Họ lẽo đẽo luồn lách qua những dãy bàn tròn ngồn ngộn thức ăn, qua những người phục vụ ăn vận sang trọng như chú rể ngày cưới. Ra đến cửa khách sạn, người trực cổng cúi đầu chào họ một cách cung kính. Ngoài trời thì đang mưa to.

Mưa rào sẽ tạnh nhanh thôi - Bình tranh thủ mặc quần áo rồi kiên quyết ra hiệu cho Huệ ngồi lên xe.

Nàng co ro trong chiếc áo mưa chồng vừa đưa cho. Vạt váy màu lam ngấm nước, giờ rũ xuống như chiếc đuôi công bị trúng tên. Nàng nhắm mắt lại, cầu cho cơn mưa sẽ qua nhanh.

Tác giả: DiLi

 Từ khóa: dili

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây