Hồ Huy Sơn: Viết văn vì đam mê

Thứ sáu - 18/09/2009 13:21 4.448 0

Hồ Huy Sơn

Hồ Huy Sơn
Hồ Huy Sơn thi vào Trường Viết văn Nguyễn Du vì Sơn nhận thấy đây là một môi trường mà mình có thể theo đuổi và thoả mãn đam mê của mình. Với những kiến thức, kinh nghiệm thu nhặt được sau 4 năm học ở trường, Sơn càng ý thức hơn về văn chương cũng như niềm đam mê dành cho nó.

Hồ Huy Sơn còn rất trẻ. Em sinh năm 1985, tại Nghệ An. Em vừa tốt  nghiệp Khoa Sáng tác và Lý luận phê bình văn học, Trường Đại học Văn hoá Hà Nội (tiền thân là Trường Viết văn Nguyễn Du).

Mới ngấp nghé địa hạt văn chương, đây là giai đoạn Hồ Huy Sơn đang tìm cách để khẳng định mình qua những sáng tác đã xuất bản: Tập truyện thiếu nhi: "Con trai, con gái" và mới đây nhất là tập thơ: "Ngày lạ". Sơn cũng có được những giải thưởng: Giải nhất văn và khuyến khích thơ Báo Thiếu niên Tiền phong, giải Nhất thơ Báo Mực tím, giải khuyến khích thơ Bút mới Báo Tuổi trẻ, khuyến khích thơ website thotre.com. Chúng tôi giới thiệu em như một sự khích lệ Sơn sẽ đi tới trên con đường văn chương phía trước.

- Tại sao khi định hướng nghề nghiệp, em lại chọn để thi vào Trường Viết văn Nguyễn Du?

- Trước khi thi vào trường, em vẫn chỉ là một cậu bé trường làng yêu thích văn chương và đang tập tành viết lách. Thi vào Trường Viết văn Nguyễn Du vì em nhận thấy đây là một môi trường mà mình có thể theo đuổi và thoả mãn đam mê của mình. Với những kiến thức, kinh nghiệm thu nhặt được sau 4 năm học ở trường, em càng ý thức hơn về văn chương cũng như niềm đam mê dành cho nó.

- Nếu chỉ là niềm đam mê, ý thích mà em đặt cược cả số phận mình và cuộc đời vào văn chương, em có sợ con đường dài phía trước không? Sao không chọn cái gì đó dễ hơn, tốt hơn và đảm bảo cuộc sống nhanh hơn?

- Em không nghĩ là theo đuổi văn chương là đặt cược cả số phận hay cuộc đời của mình dành cho nó. Được theo đuổi, được thoả mãn đam mê của mình, em nghĩ đó là một hạnh phúc.

- Nhiều người sau một thời gian đi cùng văn chương, hiểu về văn chương hơn, họ đã lặng lẽ từ bỏ. Có khi nào thấy nghề văn nhọc nhằn quá và em cạn đi niềm say mê? Vì đời văn không mấy ai giàu có, nhàn hạ và sung sướng?

- Trước khi vào Trường Viết văn Nguyễn Du học, em có được một nhà văn "cảnh báo": "Không có gì khắc nghiệt bằng văn chương". Sau 4 năm theo học ở trường, được sống trong môi trường văn chương, em cảm thấy lời "cảnh báo" ấy rất đúng. Tuy nhiên, cho tới hiện tại, niềm đam mê ấy trong em vẫn chưa mất đi. Chỉ có điều, em dành cho nó được nhiều thời gian hay không mà thôi.

Đúng là văn chương không mang lại cho em sự giàu có, nhàn hạ và sung sướng. Bản thân em cũng như một số cây viết trẻ khác, vẫn phải kiếm sống bằng một công việc nào đó. Rồi dành một khoảng thời gian (dù có lúc tự trách mình là hơi ngắn ngủi) cho văn chương.

- Em còn trẻ, ra trường vẫn chưa xin được việc làm, phía trước đang rất khó khăn, em có dám sống, dám hy sinh tất cả vì văn chương không hay chỉ xem đó là nghiệp?

- Em nghĩ văn chương là một cái nghiệp mà đã "vướng" vào thì khó lòng mà dứt ra được. Em còn trẻ, để nói có dám hy sinh cho văn chương hay không thì có lẽ còn quá sớm. Em chỉ biết là hiện tại, mình vẫn còn đam mê, còn tiếp tục gắn bó với văn chương.

Tác giả: Như Bình

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây