DiLi: Ông trời đã đặt bút vào tay tôi

Thứ sáu - 18/09/2009 13:16 3.649 0

DiLi: Ông trời đã đặt bút vào tay tôi

Khi lần đầu cầm bút viết truyện ngắn đầu tiên là lúc tôi có một chuyện rất bực mình, một chuyện khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Cho dù nội dung của nó không liên quan gì đến câu chuyện ấy thì tôi vẫn viết như một cách để giải tỏa ẩn ức, là một cách để khiến mình tự tin hơn chứ không biết nó có được in hay không. Không ngờ nó được in ngay sau vài ngày như một duyên nghiệp.

Và cứ một năm tôi lại viết chừng 1-2 cái cho các báo địa phương. Cho đến một ngày truyện của tôi được in trên Báo Văn nghệ và đó chính là bước ngoặt lớn.

Tác phẩm của tôi dần dần được đón nhận và mọi thứ cứ đến một cách tự nhiên cho đến khi tôi nghĩ rằng có lẽ ông Trời đã đặt bút vào tay tôi như thế. Tôi cho rằng phần lớn các nhà văn đều bắt đầu theo cách thế này. Mới đầu viết bằng bản năng, để giải tỏa những ẩn ức hay thỏa mãn đam mê, rồi cứ đi dần thành đường, họ trở thành nhà văn chuyên nghiệp lúc nào không hay. Chứ không mấy ai ngây thơ đến mức ngay từ lúc cầm bút viết dòng đầu tiên đã mơ đến ngày trèo lên bục.

Tại sao tôi chọn nghề văn mà không phải bất kỳ một nghề nào khác?

Tôi yêu thích nhiều nghề, kinh doanh, thiết kế thời trang, làm báo… và chỉ ước gì có đủ thời gian để làm được hết các việc ấy. Văn chương chỉ là một trong những niềm đam mê (công việc và sở thích) của tôi. Tôi hoàn toàn không coi nó là duy nhất, là số một, nên nếu một ngày nào đó độc giả quay lưng lại thì tôi cũng không lấy gì làm sốc, vì tôi còn nhiều mối quan tâm và sự lựa chọn khác.

Dù vậy, tôi không coi nghề nào là chính phụ, làm gì tôi cũng vô cùng nghiêm túc, không cho phép mình sớm thất bại trong bất kỳ công việc nào. Tôi vẫn tự tin mà nói rằng nếu tôi chỉ sống bằng nghề văn (không cần thêm nghề báo) thì vẫn có thể sống ổn, không giàu có nhưng chí ít cũng bằng một ông công chức. Tuy nhiên nếu như vậy thì có thể áp lực lớn hơn, tôi sẽ phải tìm mọi cách bán được sách để kiếm tiền. Đó cũng là điều tôi sợ hãi, khi mình có một thứ gì đó duy nhất mà không có sự lựa chọn thứ hai thì tâm lý cũng căng thẳng.

Văn chương đang mang lại cho tôi danh tiếng và một chút tiền bạc, nhưng không thể nói rằng tôi viết vì tiền và tiếng. Hai thứ đó chỉ là để khẳng định rằng công sức mình bỏ ra có phải là phù du hay không. Tôi không đủ đam mê văn chương đến mức viết ra rồi chẳng có độc giả, chỉ để chia sẻ cho vài bạn bè đọc mà thôi. Mà "tiếng" thì cũng có nhiều kiểu.

Tôi cũng không đủ can đảm để chỉ vì bán mấy cuốn sách mà hứng chịu những bài phê bình thê thảm. Tôi luôn cố gắng nghiêm túc với nghề, nên nếu một ngày nào đó tôi bị "phê tơi bời" chắc sẽ không cầm bút viết nữa.

Tác giả: Như Bình

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây